Site icon Tài liệu Văn chọn lọc

Kết bài hay áp dụng cho tất cả các tác phẩm văn học

Kết bài hay áp dụng cho tất cả các tác phẩm văn học

Kết bài hay áp dụng cho tất cả các tác phẩm văn học

– Đến sau cùng người đọc mới thấy được rằng, câu chuyện mà [Nhà văn] kể thực chất cũng chính là tiếng lòng sâu thẳm của ông. Một tiếng lòng cất lên vì những nỗi đau cho hàng nghìn phận đời, phận người giữa trần gian đầy dâu bể. [Tác phẩm] đã ra đời giữa những bão tố của thời đại, đã thay hàng triệu người trần tình về nỗi oan ức, nỗi tủi hờn của những số phận cùng khổ. Trang văn ấy đã vẽ nên một bức tranh cuộc sống chân thật và sâu sắc nhờ chính tài năng nghệ thuật và tấm lòng thơm thảo óng ánh tình cảm của tác giả. Cũng nhờ đó mà [Tác phẩm] mới có thể vượt qua bao băng hoại của thời gian, phủi đi những lớp bụi mờ tăm tối, chạm khẽ vào lòng độc giả và để lại những dư âm ấn tượng, độc đáo; lôi cuốn bạn đọc chiêm nghiệm để tiếp tục bước đi trên hành trình “nhập thân” vào cuộc đời của nhân vật.

– Nhà văn Nguyễn Minh Châu từng khẳng định bằng những lời chân thành rằng: “Nhà văn là người truyền sự sống, người đốt lửa trong lòng người đọc”. Thật vậy, một người nghệ sĩ chân chính phải là người biết cách đốt lên ngọn lửa sự sống trong tâm hồn độc giả giữa những đêm đen tăm tối của cuộc đời. Phải không ngừng ôm lấy họ khi gió lạnh bủa vây, phải trao cho họ cánh tay vững chắc để họ an tâm đứng dậy khi đối mặt với bao ê chề vấp ngã. Và sau những trang văn nồng hậu tình người, cao cả thiết tha, ta có thể tin rằng [Tác phẩm] của [Nhà văn] là một trang hoa “chân chính” như thế. Từng câu chuyện nép mình đằng sau con chữ, từng tâm tư thầm kín khe khẽ hiện lên sau bức màn nghệ thuật đặc sắc, tất cả đều như một minh chứng cho sự thành công của [Tác phẩm] trên bến văn đàn qua bao dâu bể trùng khơi.

– Bởi văn chương vốn không phải là một thứ hàng hóa được sản xuất theo hình thức dây chuyền, nó là kết quả của một quá trình thai nghén tinh thần dài lâu và bền bỉ. Và nếu những tác phẩm cứ ra đời như một món hàng thỏa hiệp và dễ dãi, thì có lẽ văn học đã chẳng làm được trọn vẹn nhiệm vụ mà người nghệ sĩ dốc lòng gửi gắm bao đời. Văn chương mang trên mình những tình cảm chân thành nhất, thiết tha nhất, như trong [Tác phẩm] này, ta dễ dàng cảm nhận được tấm lòng của [Tác giả], một tấm lòng đầy cao cả và nhân văn. Những nhân vật đã được [Tác giả] đắp lớn, thành hình, họ được sống và nhảy múa trên trang văn. Họ thì thầm kể những câu chuyện về chính cuộc đời họ mà đằng sau đó là những tâm tư nhà văn muốn truyền tải đến cuộc đời, bằng đôi bàn tay nghệ thuật đáng giá, bằng tấm lòng mãnh liệt tràn đầy yêu thương.

– Thời gian có thể phủ mờ lên trang viết, làm bao tác phẩm “già đi” như một quy luật bất biến của cuộc đời. Thế nhưng thời gian cũng có thể làm những tác phẩm ấy “trẻ lại”, cựa quậy trong dòng hồi ức chân thật của những thế hệ bạn đọc đã ghé ngang. Năm tháng ngoài kia chảy trôi miên viễn nhưng dường như chẳng thể thắng nổi sức sống sáng ngời lên từ [Tác phẩm] của [Tác giả]. Hơn cả một tòa lâu đài sừng sững cũng có thể bị băng hoại, những câu chữ ấy lại vượt lên bao đổi thay của cuộc đời, trở thành dư âm vang vọng của một thời đại vàng son, rực rỡ; trở thành khúc trường ca mãnh liệt mà [Tác giả] dốc lòng mình ra để gửi gắm cho bạn đọc thế hệ hôm nay và mai sau.

– Khép lại những trang văn thấm đẫm vị đời, người đọc còn thấy được một bức tranh nghệ thuật độc đáo mang đậm bóng hình nghệ sĩ. Bởi lẽ đó chính là nét khác biệt của mỗi nhà văn, thứ “vân chữ” mà chẳng thể bắt gặp ở tác phẩm của bất kì ai khác. [Tác phẩm] hiên ngang ghi dấu ấn lên bến văn đàn như một ngôi sao sáng vụt qua bầu trời đêm tối, và “bước chân nghệ thuật” của [tác giả] lại càng được khắc họa rõ nét hơn bao giờ. Người ta chẳng thể nào phớt lờ một ngòi bút đầy ấn tượng, khác lạ mà cũng quá đỗi thâm sâu, cũng như người ta chẳng thể nào quên được một [Nhân vật] sáng ngời lên từ trang viết. Có lẽ, khi người nghệ sĩ trải rộng hồn mình ra với cuộc đời, viết bằng thứ mực được chắt chiu qua bao nhiêu năm lăn lộn giữa trần thế, cất lên một tiếng nói rất riêng và cũng rất chân thành, thì khi ấy, trang hoa mới có thể sống mãi như một khúc ca băng qua bao quy luật vĩnh hằng.

– “Văn học không cần gồng gánh những thứ quyền lực cao siêu, càng không có nhu cầu thay đổi thế giới chỉ sau một phút như cách những quả bom nguyên tử, những thiết bị vũ trang hủy diệt đã làm với nhân loại. Văn học chỉ nhẹ nhàng như dòng suối, an lành như đóa hoa nở dọc sườn đồi, mang lại sự bình yên sâu lắng cho tâm hồn”. Và có lẽ đó chính là lý do mà những trang văn mang trên mình vạn thương ngàn nhớ dễ dàng chạm khẽ vào đáy lòng độc giả, chạm khẽ vào cung đàn rung cảm để rồi bung nở thành những khúc hát thiết tha. Tựa như trong [Tác phẩm] của [Tác giả], từng con chữ đã không ngừng nhảy múa trên trang hoa kết tinh từ thơm thảo hương đời, đã gợi nhắc về những tư tưởng nghệ thuật đặc sắc, đã tưới mát và khơi mở tâm hồn họ, để họ tận sống từng phút giây cùng đứa con tinh thần này qua bao năm tháng xa vời.

Exit mobile version