1. Có ai biết rằng bên trong chiếc kén lầm lũi xấu xí là cánh bướm rực rỡ đang đợi ngày chui ra để điểm tô cho đời. Có ai biết rằng đằng sau lớp vỏ sần sùi và đầy những gai nhọn của quả sầu riêng là những múi thịt mềm ngọt, toả hương ngào ngạt. Có ai biết rằng đằng sau dáng vẻ thô mộc chân chất của những chú ong kia là khả năng tạo ra những giọt mật vô cùng quý giá. Và Văn học chân chính ngay cả khi nói về cái xấu, cái ác cũng chỉ nhằm thể hiện khát vọng cái đẹp, cái thiện.
2. Văn chương không chỉ giúp ta nhận thức lại “ hiện thực cuộc sống” mà còn giúp ta “ nhận thức lại” chính mình với những lối thể hiện độc đáo. Văn chương muôn đời là tiếng kêu đau đớn thay phận đàn bà. Văn chương đích thực là tiếng đau khổ kia thoát ra từ kiếp lầm than (Nam Cao). Văn chương chân chính là một cuộc phản tỉnh, cuộc chạy đua ma-ra-tông “ săn đuổi chính mình”. Văn chương trường tồn là văn chương luôn truy tìm sự thực tâm lí của cõi người, luôn tạo ra sự hài hoà về nội dung và hình thức.
3. Tâm hồn giống như một khúc nhạc, và khi được thể hiện qua ngôn từ, thì nó trở thành văn chương. Bởi vậy, khi những làn sóng từ cuộc đời nối tiếp nhau xô vào tâm hồn ta thì chính văn chương sẽ là cái đau xót, nhức nhối, hay cả những hài lòng, khoan khoái cất lên từ sự va đập ấy. Và chỉ có văn chương chân chính, khi va đập với những cái xấu xa của cuộc đời, khi thể hiện một tiếng nói bất bình, một cái trừng mắt giận giữ, thì cũng sẽ luôn nói lên được tiếng nói của trái tim ấm nóng những kì vọng và khát khao vươn tới cái đẹp.
4. Để làm nên những áng văn chương “ám ảnh” không chỉ cần người nghệ sĩ có tài mà còn cần những người cầm bút dũng cảm, bản lĩnh, trung thực, không vuốt ve mình vô lối, không thoả mãn với chính mình như Nguyễn Minh Châu từng nói: Suốt đời rút lại là một sự săn đuổi chính mình.
5. Xtăng-đan đã từng nhấn mạnh: “Văn học là tấm gương lớn di chuyển dọc theo đường đời”. Chức năng của văn học là phản ánh thực tại khách quan của cuộc sống. Văn học chiếm lĩnh thế giới bằng tư duy hình tượng. Nghệ thuật là bông hoa trong gương, là vầng trăng dưới mặt nước. Cuộc sống đi qua lăng kính cá nhân chủ quan của nhà văn sẽ trở thành hình tượng sống động, và cái đẹp là một trong
Discussion about this post